Blue is the Warmest Color đoạt giải Cành cọ vàng Cannes 2013 là một bộ phim đồng tính nữ gây tranh cãi trở thành chủ đề của rất nhiều cuộc tranh luận, không chỉ giới hạn trong vai trò một bộ phim mà còn mở rộng tầm ảnh hưởng của nó ra ngoài đời thực và nghệ thuật điện ảnh.
Dù không phân chia rạch ròi nhưng bộ phim vẫn tạo cảm giác như hai chương tách biệt trong cuộc đời Adele: Chương một nói về hai người phụ nữ yêu nhau và chương hai nói về cách họ nuôi dưỡng tình yêu đó.
Mái tóc nổi loạn của Emma mọc ra ở chương hai như một dấu hiệu cho thấy bản chất mối quan hệ của cô và Emma đang thay đổi. Các khung hình không còn quá dính vào các khuôn mặt, nhịp phim trở nên chậm hơn và lạc lõng, thiếu liên kết so với chương một. Tuy nhiên, nó lại mang đến sự trọn vẹn cho từng nốt nhạc của mối quan hệ đồng tính nữ này: Kỳ quặc, thú vị, đam mê, giả dối và hối hận. Cuối cùng, tất cả đã quá muộn, đó là mối tình đầu của Adele.
Sau một thời gian dài, Emma trưởng thành hơn. Tranh của cô ấy chuyển từ màu xanh sang màu đỏ. Cô ấy không có khả năng quay lại với Adele vì sự trưởng thành của cô ấy không cho phép cô ấy phá bỏ cam kết với Elise.
Đó là một câu chuyện kết nối về hành trình của một cô gái tuổi teen tìm kiếm và chấp nhận bản thân. Có lỗi lầm, bốc đồng và tuyệt vọng. Cuối cùng, bộ phim kết thúc với một nỗi buồn nhưng ít nhất, Adele cũng tìm ra được mình cần gì. Cô ấy không cần phải nói chuyện nhiều hơn với anh chàng hoặc tán tỉnh anh ta vào cuối phim. Cô ấy không cần cơ hội để về nhà với ai đó. Không phải cô ấy cô đơn mặc dù đó là một trong những lý do khiến cô ấy đánh mất tình yêu của mình.